Minh Hùng đó.Một đứa bạn tôi nói và đứa sau lại tiếp lời:
_Phải nó và Minh Hùng yêu nhau ko?hay là vì tiền của nó.Những lời xì xầm độc địa,tôi hoa mắt dần mọi vật quay tròn.Tôi ngã xuống vòng tay của anh.Mọi thứ mơ hồ,tôi chỉ còn nghe thấy tiếng của Minh Hùng.Ngay lập tức,anh cõng tôi chạy xuống phòng y tế.
Một lát sau,khi tỉnh lại,Minh Hùng đang nắm lấy tay tôi.Tay anh siết chặt lại.Tôi gắng gượng ngồi dậy.Bỗng nhiên,anh ôm chầm lấy tôi,anh nói
_Anh yêu em,hãy để anh làm bạn trai em.Anh sẽ khiến em hạnh phúc,không cần em phải yêu anh như anh yêu em.Hãy cho anh cơ hội.
Chưa kịp trả lời,tôi nghe tiếng cửa phòng đóng sầm lại.Dĩ nhiên tôi và anh cũng biết có người đã nghe được câu nói đó.Tôi đẩy anh ra,cố đứng dậy,loạng choạng.Tôi vấp phải chiếc ghế và ngã nhào xuống sàn.Nhìn vẻ mặt của Minh Hùng,tôi lại càng không muốn anh đỡ lấy tôi.Tôi đi trước,anh âm thầm,lặng lẽ đi sau.Về được tới lớp thì mọi người,bè bạn đều nhìn tôi bằng ánh mắt khinh bỉ.Cố né lấy nó,tôi lại nghe được điều không nên.
_Mày biết lúc nãy nó và Minh Hùng đang làm gì trong phòng y tế không?
_Nhìn mặt vậy mà ghê thật nhỉ.Chỉ tao cách xỏ mũi con trai với.
_Hình như nó đang quen nhau với Tiểu Phong mà.Ghê thật!Người ta đi rồi nó lại tìm bồ mới.
Xách cặp,tôi chạy ra khỏi phòng.Minh Hùng đuổi theo sau.Tôi trốn vào phòng tối.Né tránh anh,sau khi Minh Hùng đi mất,tôi lại khóc.Nước mắt rơi lã chã.Tôi không biết phải đối diện với anh ra sao kể từ nay.
hết chap 14
Cô Tiểu Thư Kì Lạ
Chap 15:Nụ hôn đầu tiên
Tôi lê bước trên hành lang,không muốn bước vào lớp vì tôi biết tôi sẽ chạm mặt anh.Tôi quá yếu đuối tôi sợ tôi sẽ ngã lòng.Hiện tôi không muốn yêu mà cũng không cần yêu.Có ai thấu hiểu cho tôi?Nếu được đổi tôi sẽ đổi hết tất cả để lấy lại thời gian hạnh phúc trước kia.Ba tôi sẽ sống lại,Tiểu Phong sẽ không đi và mẹ tôi sẽ không mù lòa.Nhưng tôi còn đủ lí trí để biết rằng đó là điều không thể.Hạnh phúc bây giờ là điều tôi không thể với tới.Tôi tự nhủ thầm:về nhà thôi nhưng về mà làm gì khi tôi không muốn đối mặt với sự thật là gia đình tôi đã tan vỡ.Trường học và gia đình không nơi nào thuộc về tôi.Ngồi xuống băng ghế đá,tôi ngồi như vô thức.Không suy nghĩ chỉ nhìn về một hướng.Ánh mắt vô hồn.
Chuông trường reo lên báo hiệu ra về nhưng tôi vẫn ngồi đó.Không suy nghĩ,không nói chuyện chỉ im lặng và quên đi cuộc sống.Xung quanh tôi toàn là những lời mỉa mai,dối trá.Tiếng đồn mỗi lúc một độc thêm.Bạn tôi nhìn tôi,khinh bỉ,xem thường tôi.Ngay cả thầy cô cũng thế,bàn tán,không,tôi không muốn nghe.Im hết đi!Bỗng nhiên Minh Hùng lại và kéo tay tôi.Mọi ánh mắt hướng về chúng tôi.
_Em đứng lên đi.Anh vừa quát vừa kéo tay tôi lên.
_Không,anh về đi,mặc kệ em.Tôi giựt tay lại và ngồi xuống.
_Em....
_Mặc kệ em.Về đi.Em không muốn nhìn thấy anh,không muốn nghe giọng của anh.
_Chẳng lẽ em muốn trốn tránh tất cả sao?Mọi thứ,không muốn về gia đình của em luôn sao.
_Đó chưa bao giờ là gia đình em cả.Anh không hiểu à?Ba em đi công tác suốt năm,mẹ thì mãi mua sắm.Có ai quan tâm em sao?Đau ốm,sốt cao,ba mẹ vẫn bàng quang không lo lắng,thậm chí không thèm màng tới.Anh có biết từ năm một tuổi em đã phải ngủ một mình rồi không?Sợ bóng tối,sợ ma,khóc,có ai hỏi han không?Nước mắt tôi tuôn như mưa.
_Nhưng đó vẫn là gia đình của em,gia đình duy nhất của em trên thế gian này.Em có hể không về nhưng không thể không quan tâm tới mẹ em.Em có biết suốt thời gian em im lặng,bà đã ra sao không?Em nói không ai lo lắng đến em vậy còn anh thì sao?Anh yêu em mà không cần bất cứ thứ gì.Lặng lẽ theo bảo vệ em.Em cũng không màng đến mà.
Minh Hùng kéo tôi dậy và hôn tôi.Nụ hôn đầu tiên của tôi.Anh ôm tôi mạnh đến nỗi không nhút nhích được.Mọi người xung quanh vẫn đứng đó.Tôi cố hết sức đẩy anh ra và tát anh một cái thật mạnh.Vết đỏ hằn trên mặt anh.Tôi chạy đi và anh vẫn đứng đó tay để lên má.Tôi chạy mãi,chạy mãi và khi dừng lại mặt tôi đỏ bừng lên.
Chap 16
ức thư của ba
Qua nụ hôn của anh,tôi cảm nhận được tình yêu anh dành cho tôi.Nhưng tôi liệu có thể yêu anh nếu như tôi chỉ mang lại cho anh đau khổ.Đã nhiều đêm tôi trằn trọc không yên và tự hỏi mình có yêu anh không.Anh yêu tôi thật lòng,tôi liệu có thể đáp lại tình yêu đó?Đau khổ vẫn tiếp tục ập đến và tôi luôn cần một chỗ dựa.Tôi yếu đuối,tôi luôn cần người yêu tôi ở bên tôi.Lời đồn sẽ không để tôi và anh yên,nếu ngay bây giờ tôi còn đủ lí trí để quyết định bản thân tôi thì tôi nên rời xa anh.Nhưng làm thế nào đây,tôi chẳng muốn anh đau khổ càng không muốn anh bị bạn bè lánh xa.
Trong nháy mắt,ý nghĩ hiện ra trong đầu,tôi cần phải làm anh đau khổ đến nỗi phải tránh xa tôi.Điều này tuy làm lòng tôi tan nát nhưng tôi đã không còn cách nào quay lại nữa rồi thì cần gì phải sợ khổ.Tối đó,tôi về nhà.Ơ,đèn phòng vẫn sáng,mẹ tôi đang ngồi đó ôm lấy áo của ba tôi và chờ tôi về.Nghe tiếng mở cửa,mẹ tôi hỏi:
_Con về rồi đấy à?Mẹ đợi con suốt.
_...Vâng ạ.Sao mẹ lại ngồi đây,lạnh lắm.
_Mẹ chờ con về và muốn nói cho con một việc.
_Việc gì ạ?
_Ba mẹ luôn lặng lẽ dõi theo con,muốn điều tốt cho con?Con có biết điều đó không?Ba con có để lại một bức thư,mẹ đã chờ để đưa cho con.Đây,cầm lấy.Mẹ đi ngủ trước.Con cứ từ từ xem.
_Dạ.Tôi mở ngay bức thư ra.Nét chữ quen thuộc của ba hiện ra.Không cầm được nước mắt,tôi khóc.
Lam Anh yêu quí,
Ba luôn đi công tác bỏ mẹ và con ở nhà con có giận ba không?Nếu con xem bức thư này mà ba đã đi xa thì con cũng đừng khóc.Mạnh mẽ lên,ba luôn ở bên con.Nếu ba đã chết thì con hãy quan tâm chăm sóc mẹ.Ba không có thời gian để ở nhà nên mẹ con mới lao vào mua sắm cho đỡ buồn tủi,con đừng trách mẹ.Ba mẹ thật có lỗi vì đã không quan tâm con thật nhiều.
Nghe ba nói đây Lam Anh,con đừng bao giờ yếu đuối trước mọi chuyện.Để bảo vệ những người mà con yêu quí thì hãy mạnh mẽ lên.Cố gắng để bảo vệ cho người quan trọng nhất đời con như ba đã bảo vệ mẹ.Đừng bao giờ tỏ ra mềm lòng đó chính là điểm yếu nhất của con.Hãy bảo mẹ hãy cố gắng sống mạnh khỏe cũng vì ba,vì con và vì mẹ.Sau khi ba mất đi,con chính là trụ cột trong gia đình,hai mẹ con hãy bảo bọc nhau mà sống.Ba không biết nói gì hơn nên con hãy trở thành đứa con