Phía bên cửa sổ nhà đối diệnSocbay iMediaHuy khẽ nhìn qua khe cửa. Như mọi khi, cô gái có đôi mắt màu đen đượm buồn lại ngồi bên cạnh cửa sổ nhà đối diện. Tay ôm con mèo vuốt ve và suy tư điều gì đó mông lung lắm. Cuộc sống của cô gái giường như rất buồn tẻ. Sáng Huy dậy đi làm, cũng là lúc cánh cửa sổ bên ấy sập xuống. Tối Huy về thì đã thấy cô gái lại ngồi đó buồn bã âu sầu.
[Download]Tải ảnhHuy đến đây ở đã được gần một năm, anh phải đi theo dự án mới của công ty, và như một thói quen, ngày nào anh cũng nhìn qua cửa sổ nhà bên ấy. Hai căn nhà đối diện nhau, cách nhau một con đường, đủ rộng để cô gái không biết được có người vẫn âm thầm quan sát mình.Ngày nào cũng vậy, Huy trở về căn phòng của mình, một căn phòng cao cấp giành cho cán bộ của Công ty, thì đèn đường cũng đã sáng, căn phòng cô gái ở nằm lọt thỏm giữa những căn hộ cấp cao sang trọng, nhìn có vẻ bé nhỏ, chật chội. Mà có vẻ như cô gái cũng chẳng quan tâm. Hình như cô ấy chỉ sống trong thế giới riêng của cô ấy. Chỉ có cô ấy, con mèo và chậu hoa.Con mèo giống như là bảo bối của cô ấy. Lúc nào Huy nhìn sang, cũng thấy cô ấy đang vuốt ve con mèo. Thi thoảng con mèo lại co người lại, dụi dụi đầu vào ngực cô gái để tìm hơi ấm. Cô gái cũng rất yêu quí chậu hoa, một loại hoa nhỏ li ti, màu tím. Huy cũng không có thời gian để tìm hiểu xem loài hoa đó tên là gì, chỉ thấy cô gái yêu quí nó lắm. Sáng nào trước khi đi làm cô cũng tưới cho nó, chiều chủ nhật nào Huy cũng thấy cô gái vạch từng chiếc lá một để tìm sâu.Nhưng Huy không thể hiểu vì sao, trên khuôn mặt xinh đẹp của cô gái, đôi mắt vốn dĩ cũng rất đẹp ấy lại trở nên vô hồn như vậy. Câu hỏi ấy cứ lởn vởn trong tâm trí Huy, nó thôi thúc Huy nên tiến gần tới căn nhà ấy thêm một chút nữa. Nhưng Huy sợ, mình sẽ làm hỏng đi cái thế giới êm đềm, đẹp đẽ trong suy nghĩ của cô gái, cái mà cô ấy đang cố gắng xây dựng. Huy vẫn chỉ lặng lẽ dõi theo.-----Từ công ty về nơi anh ở phải đi một chuyến xe Bus, rồi đi bộ 5 phút mới về đến nơi. Huy rảo bước đi bộ dọc theo lề đường. Sài Gòn lúc nào cũng tấp nập, bất kể sáng tối, bất kể thời tiết như thế nào. Những cái nắng như đổ lửa buổi trưa, hay những trận mưa rào như trút nước cũng chẳng thể làm cho các con đường ít người hơn.Huy ngồi xuống chiếc ghế đá bên đường nghỉ chân, nhìn ngắm những dòng người đang nối đuôi nhau ngoài đường. Mỗi người một tâm trạng khác nhau. Những người chồng thì đang hớt hải đi đón con vì lỡ ăn bớt một phần thời gian làm cốc bia với bạn. Những người vợ thì vội vã trở về để ra chợ sớm, với hi vọng còn mua được thức ăn tươi ngon về nấu cho chồng con ăn. Những bạn trẻ yêu nhau đi xe máy những vẫn tay nắm tay, ôm eo, bá cổ, trông thì hạnh phúc đấy, nhưng mà nguy hiểm quá. Chẳng biết từ khi nào Huy cũng ít nói hẳn đi, mà trở nên quan sát nhiều hơn. Huy nhếch mép tự cười vào bản thân mình và thầm nghĩ: "khéo mình cũng thành ông cụ non mất rồi".Huy giật mình nhìn sang bên kia đường, một hình dáng quen thuộc, một ánh mắt quen thuộc, rất xinh đẹp nhưng vô hồn.Cô gái đang đi như đếm từng bước đi của mình, đầu hơi cúi xuống, hai vai so lại, hai tay xỏ vào hai túi của chiếc áo khoác mỏng dài giống như các cô diễn viên Hàn Quốc hay mặc. Huy chậc lưỡi: "Ngay cả trong lúc cô ấy như người mất hồn thì cô ấy vẫn rất đẹp".Huy đứng dậy, đi về phía bên kia đường, quyết tâm lần này phải bắt chuyện bằng được với cô gái.Huy đi nhanh để kịp với cô gái, rồi Huy tiến lên đi song song với cô gái. Cô gái bước một bước Huy cũng bước một bước, cô gái bước 2 bước thì Huy bước hai bước, cô gái dừng thì Huy dừng. Và khi cô gái giận dữ, trừng mắt nhìn Huy thì Huy nhoẻn miệng cười. Cứ như vậy cho tới khi về đến cổng nhà cô gái. Cô gái vẫn yên lặng, mở cổng và đi vào. Không nhìn, không tạm biệt, Huy biết, bây giờ vẫn chưa phải lúc để tiến một bước vào thế giới của cô ấy.Tối nay vẫn như thường lệ, cô gái lại mở cánh cửa sổ, lại ôm con mèo vào lòng, cho nó ăn, rồi lại chăm sóc cho chậu hoa. Hôm nay trông cô ấy thật đẹp, cô ấy không còn để tóc lòa xòa xuống mặt nữa, mà buộc gọn sang một bên. Cô gái có khuôn mặt đẹp và ánh mắt lúc nào cũng buồn man mác như mây trôi trên trời ấy cứ ám ảnh trong tâm trí Huy. Không dứt ra được. Để rồi tối nào Huy cũng phải đứng nhìn sang bên ấy, sáng nào cũng phải nhìn lại một lần, dù chỉ để nhận lại một cánh cửa đã được đóng kín.Chiều nay sau giờ làm, Huy cố tình ngồi ghế đá hôm nọ chờ cô gái. Nhưng chờ cả tiếng đồng hồ mà chẳng thấy cô gái đâu. Huy chán nản đứng dậy đi về, trong đầu thoáng nghĩ: "Chắc cô ấy không muốn bị làm phiền nên đã đi đường khác"Huy về phòng, khẽ hé cửa nhìn sang. Trái với suy nghĩ của Huy, cánh cửa hôm nay không sáng. Huy hơi thấy thất vọng. Một cảm giác thiêu thiếu, man mác cứ lan rộng ra trong người anh. Anh hơi lo lắng, không biết cô gái có sao không? Hay cô gái đi làm về muộn? Liệu cô gái có cảm thấy phiền phức mà chuyển đi chỗ khác rồi không?Huy nghĩ thế nhưng lại tự trấn an mình rằng làm sao mà nhanh như vậy được. Ít ra cũng còn phải tìm nhà, rồi phải dọn đồ nữa chứ. Huy đóng cửa, lững thững bước xuống đường. Anh để mặc cho cảm giác dẫn anh đi, và cuối cùng anh cũng tới được chiếc ghế đá quen thuộc. Anh lấy bao thuốc đang hút dở, châm một điếu. Anh mân mê bao thuốc, nhìn cái dòng chữ "hút thuốc có hại cho sức khỏe" mà phì cười. Anh hít một hơi thật sâu, rồi nhả vào khoảng không trước mặt những vòng tròn vô định.Huy cứ suy nghĩ mãi, không hiểu vì sao anh lại nghĩ nhiều về cô gái ấy đến vậy. Một cô gái có gương mặt trái xoan, nước da trắng xanh và đôi mắt thì lúc nào cũng nhìn xa xăm vô định. Huy thấy tò mò với cái thế giới mà cô ấy đang sống. Điều gì đã khiến cô ấy trở nên như vậy? Câu hỏi mà không biết đến bao giờ Huy mới có thể tìm được câu trả lời.11 giờ đêm, vẫn chưa thấy bóng dáng cô gái. Sương đêm khiến Huy cảm thấy rùng mình. Chưa bao giờ Huy thấy cô gái đi làm về muộn như vậy, cũng không hiểu có chuyện gì. Huy đứng dậy, nhìn lại xung quanh một lần nữa rồi mới quyết định đi về. Thi thoảng lại quay đầu nhìn lại với hi vọng, nhỡ