watch sexy videos at nza-vids!
Truyện sex, Phim Sex, Ảnh Sex
Nguyen Lam Hoài niệm chiều đông - Trang 3 mới cập nhật
  VinaTruyen (Admin)
11.03.2013 / 14:00

Hoài niệm chiều đông

đâu được cái thói quen nói giọng lạnh lùng như xác ướp vậy. Được lắm, về đây rồi biết tay tôi. Tôi đã giận ai là giận lâu lắm đấy. Đừng hòng tôi thèm nhắn tin cho cậu ta nhé.

Sáng đầu tuần, không ai gọi dậy như ngày trước, tôi lại lao ầm ầm với tốc độ tên lửa nhưng vẫn bị điểm danh, thở hắt ra, tôi bắt đầu nhớ Đăng rồi đấy. Không thèm giận nữa, tôi rút điện thoại nhắn tin cho Đăng.

-Đi đâu mà vẫn chưa về? Về đi, học được 3 tuần rồi đấy.

5p trôi qua, điện thoại vẫn im lìm. Tôi cáu, nhắn tin thứ 2:

-Cậu biến đi đâu rồi, trả lời tin nhắn của tớ đi chứ. Tớ ghét cậu.

Điện thoại vẫn im lặng, Tôi ngán ngẩm quẳng điện thoại lên bàn và gục đầu ngủ trong một tâm trạng không thể tệ hơn.

Đăng trở lại lớp học, tuy nhiên trái ngược với những gì tôi nghĩ, cậu ấy không hề đen đi mà lại trắng hơn. Một vẻ trắng theo kiểu xanh xao. Chả có nhẽ nắng Sài Gòn không làm được gì cậu ta? Những buổi học giờ với Đăng không còn nhiều hứng thú như trước nữa, kể cả giờ tiếng anh. Cậu ấy bỏ học nhiều hơn, thường xuyên đi học muộn và luôn đang cố giấu đi cái nét mệt mỏi sau nụ cười uể oải. Tôi gặp Đăng, để nói chuyện riêng, tôi nói nhẹ nhàng, quát tháo, rồi giận rỗi. Đăng vẫn vậy. Cậu im lặng. Chỉ nói rằng chưa phải lúc cần nói cho tôi biết vấn đề của cậu ấy. Tôi hét lên, và khóc. Đăng im lặng. Tôi chạy thục mạng ra khỏi quán café quen, thầm mong Đăng sẽ chạy theo và níu tôi lại, cho tôi một câu trả lời về tất cả những hoài nghi đang lớn dần trong tôi.

Nhưng cái tôi nhận lại chỉ là sự im lặng. Tôi giận Đăng, giận thật sự. Tôi khóc và thề sẽ không bao giờ thèm nói chuyện với cậu ấy. Sau buổi cãi nhau với tôi, Đăng biến mất như chưa từng tồn tại. Cái tình bướng bỉnh cố hữu của tôi đã thắng được tính tò mò. Tôi muốn Đăng phải là người làm lành, tôi muốn Đăng phải là người thay đổi. Tôi kệ. Im lặng và lì lợm chờ đợi.

Nhưng,..một tuần, hai tuần rồi ba tuần. Đăng không lên lớp, không có mặt ở câu lạc bộ Ghita, không xuất hiện ở quán café quen thuộc. Những dấu chấm hỏi dần dần lớn lên, tuy nhiên nó vẫn đang bị cái tôi cá nhân che khuất. Cho đến một ngày cuối buổi học, cô giáo chủ nhiệm tìm gặp tôi để hỏi chuyện của Đăng. Đăng nghỉ học liên tục 1 tháng và cô không liên lạc được với Đăng, cô hi vọng liệu tôi có thể đến nhà cậu ấy và hỏi giúp cô một vài việc được không? Tôi ngán ngẩm thở dài, đành nhận lời cô trong sự uất ức. Cậu ta là gì chứ? Chả có nhẽ cậu ta đang trở mặt và sống với bản chất công tử vốn có?

Tan giờ học, tôi đón chiếc xe bus quen thuộc để đến nhà Đăng, một ngôi nhà đẹp như một tòa lâu đài nằm trên đường Nguyễn Khuyến, tôi tự nhủ người thiết kế ra ngôi nhà này phải là một kiến trúc sư tuyệt vời đây.
Ngôi nhà xuất hiện không lâu sau, chẳng có gì thay đổi. Tôi mở cửa bước vào như một thói quen cũ. Nhà vắng lặng, hơi tối. Tôi hồ hởi xoa đầu Sunny. Chú mèo Nga lai Ba Lan của Đăng. Mỉm cười thật tươi hỏi chị giúp việc:

-Dạo này Đăng trốn đi đâu vậy chị?

Bỗng gương mặt chị giúp việc biến sắc, vành môi tái nhợt, khóe mắt ầng ậc nước. Chị run run nói:

-Cậu chủ nhập viện rồi.

Tôi sững người, một làn điện chạy dọc sống lưng. Như không tin vào chính mình, tai tôi ù đi.

-Gì cơ ? Viện? khoa?

Tôi lao đi trong làn nước mắt mặc kệ những giọt nước mắt tròn vo đang thi nhau lăn xuống. Tôi vẫn chạy và cố gắng chạy thật nhanh mặc cho những cơn mưa mùa đông đang gào thét quất qua tôi lạnh buốt và đông cứng. Đã đến nơi, cậu ấy nằm đó, gầy gò và xanh xao đi rất nhiều.

-Cậu bị máu trắng? Tại sao? Tại sao cậu lại giấu mình, mình có còn là bạn của cậu nữa không?

-Nhiên, nghe mình nói, đừng khóc nữa và cũng đừng hỏi tại sao, rồi thời gian sẽ trả lời tất cả. Cậu phải nhớ, sống tiếp phần mà mình chưa kịp sống, đến những nơi mà mình chẳng thể đi, học tiếp phần mà mình còn dang dở. Cậu hứa với mình là phải luôn lo cho bản thân, phải luôn hạnh phúc. Đừng khóc, cậu khóc rất xấu mà, nghe mình đi. Nhé.

Tôi khóc nấc, Đăng như thọt lỏm giữa vô vàn màu trắng, những bức tường bệnh viện trắng toát, bộ quần áo bệnh nhân trắng đục, những viên thuốc trắng ngà…máu trắng, những suy nghĩ tích tắc trở nên trắng xóa. Gương mặt Đăng trắng dần, trắng dần rồi lạnh ngắt. Vành môi tím ngắt khẽ mím chặt hé lên một nụ cười, bàn tay vẫn cầm chăt lá bùa bình an màu đỏ tía. Những thiết bị y tế kêu dài lên những tiếng vô vọng, rồi im bặt. Sự im lặng bao trùm rồi vỡ òa trong tiếng hét của má Đăng. Tôi khụy xuống. Ôm chặt lồng ngực, đau nhói, nhưng không thể khóc, tôi lết ra ngoài hành lang bệnh viện, chạy thật nhanh, thật nhanh chỉ mong rằng sẽ thoát ra được sự tù đọng ở đây. Vấp chân. Tôi ngã. Máu chảy dài, đỏ thắm. Không phải là màu trắng. Giờ tôi mới khóc, dưới mưa. Đăng đã đi thật rồi sao? Đăng, cho tớ một câu trả lời đi chứ…

Thế là cậu ấy ra đi, đi mãi để lại cho tôi một sự trống vắng lạ kỳ trong cõi lòng thơ bé. Một tình bạn kết thúc không đầu, không cuối, không một câu trả lời. Sự im lặng của người ra đi làm nhói đau tim người ở lại. Cậu ấy rời xa tôi đã ba năm rồi nhưng giấu vết thời gian thì vẫn còn mãi. Tôi vẫn nhớ, vẫn nhớ mọi kỷ niệm của tôi và cậu ấy, kỷ niệm sẽ mãi luôn tồn tại trong góc gách thầm kín của trái tim tôi. Tôi vẫn luôn nhớ về gương mặt ấy. Nụ cười ấy. Nụ cười tươi như mầm hoa đọng nắng. Những suy nghĩ miên man bỗng bẵng lại khi có một bàn tay vỗ nhẹ vào vai tôi. Chút ngỡ ngàng.

-Hey. Nhien Nhien. What are you doing? I'll go shopping in the evening. Are you going with me?

-Oh, sorry. I'm tired. I want to sleep.

-Oh. Ok. Bye baby.

Đó là Sara. Cô bạn gốc Âu ở cùng dẫy với tôi ở khu học xá. Sankt-Peterburg lại mưa. Ở xứ xở này, mưa dường như không quá nhiều nhưng nó thường đến và đi một cách bất thường. Khu học xá cho sinh viên ngoại quốc bỗng yên ắng trong một buổi chiều ướt mưa. Chiều êm đềm ngã nhanh trên nền trời tĩnh tại. Những suy nghĩ về Đăng tạm thời được cuộn tròn và cất giấu sau những bộn bề sách vở.

Có lẽ, tôi nên bắt đầu buổi tối nay bằng bài tiểu luận cho môn kinh tế đối ngoại. Xa xa, một vài chiếc ô đang vội vã vát bộ trong mưa. Mùa đông chợt tràn về trên xứ bạch
Kéo xuống phía dưới để sang trang. Nếu thích bài viết này hãy ấn các nút dưới để like đánh giá nhé!
Trang « 1 2 3 4 »
» Em sẽ về khi tình yêu còn đỏ
» 2010 Lam yêu Trinh Kute, :)) Xin lỗi anh nghèo
» Hoài niệm chiều đông
» Anh Sẽ Chờ Em ở Cuối Con đường
» Nơi ấy bình yên
Xem bài khác
» Ô Sin Hoàn Hảo
» Vị vua lăng loàn với 6 con dâu
» Người đẹp vếu khủng đến thế là cùng
» Danh ngôn thành công
» Chị em nhà họ đỗ
» Từ được dùng nhiều trong tiếng anh
» đàn ông sống đến 50 tuổi
» Bé gái 12 tuổi viết giấy... hứa hôn với người yêu
Tags tìm kiếm: Hoài niệm chiều đông,

wap tải Hoài niệm chiều đông free

Lượt xem: 139
của Sở GD-ĐT,vn,tin moi,loan luan,ảnh lồn gái,Địt đứa em gái họ,Bà Dì tuổi Ất Mùi,nát lồn gái trinh,http:taiyoutube.nettagtai-youtube-ve-nokia-6760,Tai ung dung youtube cho nokia 5800,Samsung C3212,Samsung X540,phan mem xem youtube tren samsung charmp,mặc sịp vàng,chị happy polla,tạo động lực,Thay đổi,Nước Mắt Đổi Lấy Nụ Cười,Anh Thích Em Như Xưa Remix,,vẻ đẹp của người phụ nữ đó,đạt cực khoái tột độ,,Tải Ảnh Sex Mu Lồn,Hot Sexy Snsđi cực hay,
cave-truong-hoc-18,wap-doc-truyen-cuoi-truyen-hai-tay-du-ky-thoi--full,Để xem nhiều clip Hài kịch: - Hài kịch Nhật Cường - Hài kịch Hoài Linh,tai nhan mem you tu be cho dt nokia asha 305,free download htc/,phimsex mp4 video,bi hiep giet nguoi,chap sex hay htc/,

Phim sex online, tải sex 3gp, ảnh sex ola

Đọc truyện sex, sex 2013 hay nhat

wap tải game, web truyện teen, truyện cho điện thoại, Ảnh sex ola dâm, truyện nứng về đêm, Phim sex online
Xin lỗi, Anh chỉ là một thằng không tên tuổi!
truyen sex, anh sex, phim sexsex nứng,anh sex ola, phim sexPhim sex Vãi lồn bá đạo
Nguyen Lam
Stat: 1-1-1-1-96
Truyện ngắn tai sex, doc truyen sex, wap sex hay, Wap cuc hay